Blog Radio: Hôn nhân là điều tuyệt vời nhất cuộc đời
Blog Radio - Người ta thường bảo nhau, hôn nhân là nấm mồ chôn của tình yêu, nhưng em cảm thấy hôn nhân là điều tuyệt vời nhất cuộc đời mình. Khi được sống cùng nhau, nắm tay nhau trong mọi thời điểm cuộc đời - lúc vui buồn và cả khi hạnh phúc mới cảm nhận ra giá trị rất sâu sắc ở tình nghĩa vợ chồng. Tình yêu không phải đơn thuần vì những phút giây hạnh phúc, mà là cùng chia ngọt sẻ bùi. Hôn nhân vốn dĩ là một điều rất thiêng liêng và hạnh phúc, khi cả hai người biết trân trọng và yêu thương nhau thật lòng.
- Hôn nhân là điều tuyệt vời nhất cuộc đời
Lấy chồng tính cho đến thời điểm này chưa đủ dài để trải nghiệm hết những khó khăn trong cuộc đời nhưng cũng đủ để em nhận thấy tình yêu của anh đối với em thật tuyệt vời. Em thấy mình là người hạnh phúc nhất bởi em biết, anh hoàn toàn sẵn sàng làm mọi thứ để vợ vui…
Ngày xưa chồng ục ịch của vợ đoảng lắm, lấy về cũng đoảng cực kỳ luôn. Chân tay cứ gọi là cà cuống, nhặt rau thì đếm từng cái lá, rửa bát thì qua quýt cho xong. Nói chung chồng chỉ hợp với những việc nặng như xách đồ, xách nước. Thế rồi thương vợ, sợ vợ làm một mình, chồng cũng học dần làm mọi thứ theo sự hướng dẫn của vợ. Sau vài lần thấy chồng tiến bộ vượt bậc, chồng chăm việc nhà, biết sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy. Vợ thấy mừng lắm, không phải vợ mừng vì vợ sẽ không phải làm, vì vợ có thể làm hết một cách nhanh chóng, quan trọng là hướng dẫn cho chồng biết để sau này vợ mệt, vợ ốm chồng vẫn biết tự sắp xếp mọi thứ đâu vào đó. Điều vợ mừng hơn cả, đó là chồng đã vì vợ mà hoàn thiện bản thân mình hơn, vì thương vợ mà cố gắng để giúp đỡ được vợ.
Mỗi lần ăn những món vợ nấu, chồng ăn một cách ngon lành và còn suýt xoa khen ngay cả khi chưa nuốt. Vợ thấy buồn cười ông chồng ục ịch này quá nhưng thấy chồng ăn hết sạch đồ ăn vợ nấu, ít ra vợ cũng thấy vợ làm được điều gi đó cho chồng yêu của mình. Chồng lúc nào cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào, không thấy chồng nói to hay giận dỗi bao giờ kể cả lúc còn yêu nhau, nên lúc nào vợ cũng thấy mình được vỗ về như một đứa trẻ. Chồng làm bất kể việc gì, đọc báo hay xem fim, cứ được lát lại quay sang ôm vợ rồi thơm chụt chụt vào môi vào má. Vợ thấy chồng ục ịch của mình rất tình cảm.
Tối nằm ôm vợ ngủ nhưng vợ không quen, chồng nhất quyết nắm tay vợ ngủ, chồng bảo thế chồng mới yên tâm. Chồng thường nói, sau này đi công tác đâu, chồng cũng dẫn vợ theo, trừ khi con chúng mình còn bé quá, chứ chồng không để vợ ở nhà một mình. Vợ động viên, nếu chồng đi nước ngoài vợ về nhà một thời gian, vợ không ở một mình đâu mà sợ. Chồng nhất quyết không đồng ý, mà chẳng hiểu sau, vợ chồng mình cứ dính lấy nhau như sam, chẳng ai bạn bè gì nhiều, nói chung là hình như việc tư chưa bao giờ đi đâu mà không có nhau. Ai nhìn hai đứa cũng thấy chúng mình đang rất hạnh phúc, hai cái mặt tròn tròn, phẹt phẹt toe toét suốt ngày như trên cuộc đời này không có nỗi niềm lo toan nào cả.
Vợ chồng mình mới lấy nhau còn nghèo, 2 đứa đều tự lập không nhờ nội ngoại. Chưa thể mua sắm một lúc mọi thứ, chồng thương vợ giờ sống cảnh thuê nhà, điều kiện không đầy đủ như trước, chồng lúc nào cũng động viên và rất xót xa. Vợ cười và bảo, sống như này là sướng lắm rồi chồng ạ, có bao nhiêu người còn khổ hơn mà họ vẫn hạnh phúc, 5 năm, 10 năm hay kể cả khi không có tiền mua nhà chúng mình cũng không lo, miễn sao chúng mình sống khỏe mạnh, vui buồn bên nhau, yêu thương nhau là hạnh phúc nhất. Chồng ôm vợ vào lòng rất yêu thương. Không yêu chồng sao lại quyết định cùng chồng đi xa trong khi vợ rất yêu Hà Nội, vợ không yêu chồng sao lúc nào chúng mình cũng ở bên nhau được chứ. Trong cuộc đời vợ, điều trọn vẹn nhất vợ có được là tình yêu của chồng, được chồng luôn yêu thương và chăm sóc, với một người chồng tốt như chồng, vợ không yêu thì vợ là kẻ ngu ngốc nhất cuộc đời.
Rồi ngày vợ ốm, vợ sốt cao, chồng tất tưởi đưa vợ vào viện khám, chồng luôn là bờ vai cho vợ tựa mọi lúc mọi nơi. Nhìn gương mặt lo âu của chồng, đầu tóc ướt nhẹp vì mồ hôi thấy chồng mình chững chạc và trưởng thành rất nhiều. Rồi những ngày vợ sốt cao liên tục nằm trong bệnh viện, chồng chạy hết chỗ này tới chỗ khác để tìm mua đồ ăn hợp khẩu vị của vợ. Thế rồi cuối cùng vợ cũng không ăn được gi, chồng nhìn vợ xót xa, vợ nhìn chồng mà thấy có lỗi. Suốt những đêm nằm canh vợ, chồng liên tục tỉnh giấc để kiểm tra xem vợ có sốt không để lau người cho vợ. Vợ thấy cảm động vô cùng, thương chồng phờ phạc vì vợ và cũng cảm thấy vợ như gánh nặng trên vai chồng. Hôm vợ ở viện 3 ngày liền, nhưng sốt vẫn cao 40 độ, cả 2 đứa đều lo lắng. Nhìn chồng vất vả ngược xuôi chăm vợ, vợ thì bệnh tình không tiến triển gì, điều vợ sợ nhất là cái cảm giác sẽ trở thành gánh nặng cho cuộc đời chồng, vợ buồn vợ khóc. Chồng ôm vợ động viên: “ Dù có thế nào chồng cũng mãi yêu vợ, sẽ cùng vợ vượt qua mọi khó khăn. Vợ không cần sinh em bé đâu, sinh em bé nguy hiểm, chồng chỉ cần sống bên vợ là đủ, nếu thích thì chúng mình nhận con nuôi cho vui”- Vợ nghe mà thấy long xót xa không tả nổi. Vợ thầm nghĩ, chắc chắn vợ phải tu mấy kiếp mới tìm được người chồng tuyệt vời như vậy. Vợ tự hứa với long, vì những tình cảm yêu thương mà chồng giành cho vợ, suốt cuộc đời này vợ mãi chỉ toàn tâm toàn ý yêu chồng, dù khó khăn hoạn nạn, nhất định sẽ cùng chồng vượt qua.
Vợ nhận ra rằng, nếu chỉ ở bên nhau và những điều có cùng nhau toàn là hạnh phúc đôi khi hạnh phúc không sâu sắc và bền chặt. Nhưng nếu cùng ở bên nhau vượt qua những khó khăn và chia sẻ với nhau mọi thứ trên cuộc đời mới càng thấy yêu và trân trọng nhau nhiều hơn. Để yêu và được bên nhau như ngày hôm nay, chúng mình đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu rào cản và xa cách. Chúng mình phải chứng minh cho bố mẹ chúng ta thấy về quyết định lựa chọn trong cuộc đời mình. Chúng mình sẽ mãi hạnh phúc như bây giờ hoặc hơn chồng nhé.
Người vợ hạnh phúc nhất Yêu chồng!
- Nguyễn Hoa
- Khi chúng ta già đi, anh sẽ vẫn nắm tay em chứ?
Người ta bảo hạnh phúc là gì nhỉ? Là hai người cùng nhìn về một hướng. Là khi chân của anh đau nhưng khi nghĩ đến cái đau của vợ anh lại quên mất nỗi đau của mình. Là những cái nắm tay thật chặt cùng khăn giấy lau chùi nước mắt. Nếu chúng ta già đi, anh sẽ mãi nắm tay em chứ?
Người ta yêu nhau, lấy nhau biết bao lời đường mật rồi khi là của nhau mộng đẹp vỡ tan, ốm đau tự chịu. Trưa nay cả hai vợ chồng cùng mệt, nằm thoi thóp chờ một cơn đau. Trong đôi mắt sâu thẳm của người ấy chứa một hồ nước thu man mác sầu.
Nắng tháng 4 sắp về rồi. Chúng mình nắm tay nhau ngồi bên cửa sổ hóng chút gió cuối mùa. Không phải là chờ nắng nhạt, là mộng sắp tan mà là mong mỏi trăng đêm.
Ánh trăng đêm heo hắt cô đơn mòn mỏi sẽ chiếu xuống đôi bàn tay đang nắm chặt.
Phải rồi, hai con người cô đơn gặp nhau ở thế giới này rồi cùng chịu đơn độc với nhau, như thế, hai người sẽ chẳng đơn độc nữa.
Người ta bảo hạnh phúc là gì nhỉ?
Là hai người cùng nhìn về một hướng.
Là khi chân của anh đau nhưng khi nghĩ đến cái đau của vợ anh lại quên mất nỗi đau của mình.
Là mâm cơm dưa cà đạm bạc mỗi tối trở về vợ chồng cùng nhau nấu.
Là những cái nắm tay thật chặt cùng khăn giấy lau chùi nước mắt.
Có phải không anh?
Những tháng ngày mệt mỏi rồi sẽ qua thôi.
Anh nhỉ?
Khi tháng tư đem nắng dệt vàng ô cửa nhỏ
Em lại là người vợ vụng về của anh
Bên nồi cơm đôi khi cháy xém
Mỗi lần vào bếp lại “Á ui, ôi chao...”
Anh lại là anh người đàn ông mẫu mực
Đôi mắt xanh tựa mặt hồ sâu thẳm
Tay ngại ngùng tìm kiếm một bàn tay
Tựa lần đầu đã nói thương em
Một sương hai nắng
Sẽ qua bao mùa gió trở
Điểm giọt bạc trên tóc anh xanh,
Chúng mình sẽ già đi cùng nhau
Trưởng thành như những người lớn bây giờ
Chẳng còn đâu trái tim vụng dại
Cũng chẳng còn cãi nhau như những đứa trẻ nữa
Con cái chúng ta rồi cũng đi xa
Như chúng ta bây giờ ở rất xa cha mẹ
Anh nhỉ.
Nếu chúng ta già đi
Anh sẽ vẫn nắm tay em chứ?
Để cùng ngắm bình minh, ngắm trăng về
Bên ô cửa sổ dệt những áo nắng vàng
Mình nắm tay nhau cho đến lúc ngày tàn.
Có nhiều đêm mùa đông như thế khi mình tỉnh dậy lúc nửa đêm vì đói hoặc cần đi vệ sinh, thấy chồng cũng ngồi dậy theo.
- Ơ, chồng dậy làm gì đấy?
- Dậy bật điện cho vợ kẻo ngã. - Rồi vơ cái áo khoác to đùng đưa cho mình. - Mặc vào không lạnh.
- Không cần dậy đâu vợ tự làm được. - Mình nói xong câu đó thì có người đã bật điện và khoác thêm áo cho mình rồi.
Sau khi lấp đầy cái dạ dày khó tính kén ăn, mình leo lên phòng chuẩn bị tắt điện thì lại thấy chồng bật dậy lần nữa.
- Chồng lại dậy làm gì thế?
- Chuẩn bị chăn ấm cho vợ. - Rồi xích sang bên cạnh mở ra khoảng chăn cho mình chui vào chỗ ch vừa nằm cho ấm
Trong phút chốc mình thấy nhỏ bé vô cùng. Còn thế giới to ấm áp bên cạnh đang đan chặt tay mình. Sưởi cho mình chút hơi ấm áp, yêu thương rồi đưa vào giấc ngủ một nụ hôn yên bình.
Cứ thế đã qua mấy mùa đông. Với bàn tay ấm, nụ cười bao dung mà mình đã đi qua. Chẳng biết mãi mãi là gì, vĩnh cửu là gì. Chỉ biết rằng đôi bàn tay nhỏ này, đôi chân lạnh cóng này không thể tự làm ấm mỗi mùa đông đã luôn có người nắm chặt.
Từ bé đến lớn mình luôn có cảm giác không an toàn. Vậy nên khi ngủ rất hay giật mình, có nhiều khi còn khóc cả trong mơ nữa. Nhưng người ấy đã đến vào một ngày se lạnh để rồi chở che mình trước bao sóng gió.
Mình không phải người phụ nữ thùy mị, lại càng không đảm đang, chu đáo. Thế nhưng người ấy vẫn bao dung, đem đến bao yêu thương bình dị.
Ngày trước mình cứ nghĩ có tiền mới hạnh phúc, rồi khi giàu rồi ai cũng hạnh phúc thôi. Nhưng kể từ khi có bàn tay ấy mình đã mãn nguyện rồi.
Có rất nhiều người phụ nữ mong mỏi mồng 8/3 chỉ là vì ngày ấy chồng sẽ xắn áo vào bếp nấu một bữa cơm cháy đen đỏ, rồi nhìn chồng lấm tấm mồ hôi mà mãn nguyện. Nhưng mình cảm thấy thế là không công bằng. Đàn ông cũng phải thường xuyên vào bếp chứ không riêng gì tám tháng ba. Mà nếu nói thế thì ngày nào với mình cũng là ngày phụ nữ.
Rồi có nhiều khi những món quà đắt tiền trở thành vô nghĩa khi ốm đau. Người ấy có thể chỉ tặng mình một cái cặp ghim 1000 đồng đêm Giao thừa cũng luôn có ý nghĩa như việc người ấy vì sợ mình lạnh mà tranh rửa bát, giặt đồ.
Không biết tương lai sẽ đưa chúng ta đến đâu. Nhưng hiện tại và quá khứ yêu nhau nhiều khi cứ ngỡ như một giấc mơ đẹp đang kéo dài.
Có thể chúng ta thuộc về nhau đã từ rất lâu. Có thể chúng ta đã nợ nhau quá nhiều để rồi bây giờ cùng xây những hạnh phúc nhỏ tặng lại cho nhau.
• Diệu Trang
Từ khóa liên quan:
Blog radioVõ Quang Huy (Huy Kira)
Đam mê hóa học, ưng thi vào trường kinh tế... Đậu vào trường Sư phạm, quyết tâm đi dạy... Ra trường đi làm designer, tự học frontend, chuyển qua làm PHP, được công ty đào tạo laravel... Và hiện tại đang code react native(2015) => Fullstack ... ?? tối về viết blog... (Còn tiếp...)